Trần Tuấn Vũ tuổi trung niên đối mặt với thất nghiệp và bất đắc dĩ phải ly hôn với vợ. Từ một người đầy tham vọng, anh đột nhiên trở thành kẻ bị thành phố lớn ruồng bỏ. Tưởng rằng việc về quê sẽ là lối thoát duy nhất khỏi cuộc đua cạnh tranh, nhưng lòng tự ái của anh lại dẫn đến nhiều tình huống xấu hổ. Với sự giúp đỡ của Hạ Linh, cuối cùng anh đã hòa nhập vào phong trào phục hưng nông thôn. Lúc đó, anh cuối cùng hiểu được ý nghĩa thật sự của cuộc sống: điều cản trở bước chân chúng ta không bao giờ là môi trường, mà là tư duy hạn hẹp.